Mỗi ngày mở yahoo lên làm gì? Chờ đợi điều gì? À....là chờ người khác lên chat chơi. Nhưng rốt cuộc có gì? Họ là những "cặp đôi", khi online cứ buzz nhau lia lịa, còn mình online lên chỉ toàn treo máy, lâu lâu nhận đc mấy tin offline nhảm nhí, lâu lâu mới đc câu chuyện cười bớt...nhảm. K bít làm gì thì buzz người ta, nói đúng hơn là phá đám người ta, người ta ẩn cũng lôi ra( và fát hiện 2 người ấn). Rồi chuyển sang người thứ hai thì cảm nhận được họ không muốn nói chuyện với mình và lúc đó phát hiện 1 người nữa cũng ẩn(có khi thì hiện)... Lòng vòng như vậy thấy mình lạc lõng k có chuyện làm, nếu có 1 người nào đó trong tình trạng "single" thì cũng bận bịu hay gì đó mà cũng ít chat với mình...
Mỗi ngày dù có lén online cũng chỉ phát hiện ra được điều đó, buồn tẻ, trống rỗng, dư thừa. Lại buồn thì lén tìm đện thoại nhắn tin, và điều nhận được trở về đó là sự im lặng, không một hồi âm reply nào cả, chuyển qua người khác cũng chỉ nói được vài tin thì cũng im.
Hỏi lại mọi người xem còn đủ cảm hứng để làm chuyện khác không? Một ngày bắt đầu bằng việc thức dậy, bước lên xe tới trường, nghe bọn khốn nạn dọc đường nào đó cằng nhằng chửi bới (Có lẽ sẽ có ngày "tức nước vỡ bờ" không cần học hành gì nữa chửi thẳng vô mặt cho nó hết dám đi xe lần thứ 2 trong đời), vào trường ngáy ngủ với mấy bài giảng "híp mắt", rồi lại ra hành lang ngóng nhìn vào không gian vô định, cảm nhận gió thổi qua người mà không có hơi ấm của bất kì ai lại gần... Và rồi tối đến lại lặp lại điệp khúc "lén". Ngày qua ngày chỉ biết làm bạn với mấy bài nhạc, buồn buồn thì mở nhạc buồn, buồn vừa thì mở rock ra hét còn quá sức chịu đựng thì cần sự im lặng, cầu xin mọi người xung quanh đừng ca cẩm điệu nhạc học bài.tối đến thức tới 12h khuya nằm suy nghĩ chuyện đời không ngủ được...
Lặp đi, lặp lại, lặp đi, lập lại.......cảm giác dư thừa! ôi cái cuộc đời này chẳng có gì là để cố gắng mà sống cả...chán...mệt mỏi nhưng vẫn cố mà sống....
Bi giờ đc ở nhà. Lại chán không biết làm j. Ai nói cho mình biết sống để làm j đi?đời thật nhạt nhẽo......đốt thời gian vào việc tập thể dục?haizz có giải quyết đc j đâu??? lí tưởng đâu rồi? thời gian này ước mơ bay đi đâu hết
-------------->nhạt nhẽo
Thật chán, thật buồn
Thật ngán, thật buồn, còn đâu bè bạn
Những phút giây u ám trong đời...
Ôi hoài bão!... Ích chi đeo đẳng mãi
Chuỗi tháng ngày đẹp nhất cứ vèo trôi!
Yêu... ai nhỉ?... Yêu tạm thì chẳng bõ
Cũng không sao gắn bó trọn đời nhau.
Ngẫm lại mình? - quá khứ không hiện rõ
Mọi vui buồn, sướng khổ đáng chi đâu...
Khát vọng ư? - một căn bệnh ngọt ngào
Sớm muộn sẽ biến tan như mộng ảo,
Để ý nhìn, thật lạnh lùng, tỉnh táo
Bạn sẽ thấy đời trống rỗng, ngốc ngu sao!...
Mỗi ngày dù có lén online cũng chỉ phát hiện ra được điều đó, buồn tẻ, trống rỗng, dư thừa. Lại buồn thì lén tìm đện thoại nhắn tin, và điều nhận được trở về đó là sự im lặng, không một hồi âm reply nào cả, chuyển qua người khác cũng chỉ nói được vài tin thì cũng im.
Hỏi lại mọi người xem còn đủ cảm hứng để làm chuyện khác không? Một ngày bắt đầu bằng việc thức dậy, bước lên xe tới trường, nghe bọn khốn nạn dọc đường nào đó cằng nhằng chửi bới (Có lẽ sẽ có ngày "tức nước vỡ bờ" không cần học hành gì nữa chửi thẳng vô mặt cho nó hết dám đi xe lần thứ 2 trong đời), vào trường ngáy ngủ với mấy bài giảng "híp mắt", rồi lại ra hành lang ngóng nhìn vào không gian vô định, cảm nhận gió thổi qua người mà không có hơi ấm của bất kì ai lại gần... Và rồi tối đến lại lặp lại điệp khúc "lén". Ngày qua ngày chỉ biết làm bạn với mấy bài nhạc, buồn buồn thì mở nhạc buồn, buồn vừa thì mở rock ra hét còn quá sức chịu đựng thì cần sự im lặng, cầu xin mọi người xung quanh đừng ca cẩm điệu nhạc học bài.tối đến thức tới 12h khuya nằm suy nghĩ chuyện đời không ngủ được...
Lặp đi, lặp lại, lặp đi, lập lại.......cảm giác dư thừa! ôi cái cuộc đời này chẳng có gì là để cố gắng mà sống cả...chán...mệt mỏi nhưng vẫn cố mà sống....
Bi giờ đc ở nhà. Lại chán không biết làm j. Ai nói cho mình biết sống để làm j đi?đời thật nhạt nhẽo......đốt thời gian vào việc tập thể dục?haizz có giải quyết đc j đâu??? lí tưởng đâu rồi? thời gian này ước mơ bay đi đâu hết
-------------->nhạt nhẽo
Thật chán, thật buồn
Thật ngán, thật buồn, còn đâu bè bạn
Những phút giây u ám trong đời...
Ôi hoài bão!... Ích chi đeo đẳng mãi
Chuỗi tháng ngày đẹp nhất cứ vèo trôi!
Yêu... ai nhỉ?... Yêu tạm thì chẳng bõ
Cũng không sao gắn bó trọn đời nhau.
Ngẫm lại mình? - quá khứ không hiện rõ
Mọi vui buồn, sướng khổ đáng chi đâu...
Khát vọng ư? - một căn bệnh ngọt ngào
Sớm muộn sẽ biến tan như mộng ảo,
Để ý nhìn, thật lạnh lùng, tỉnh táo
Bạn sẽ thấy đời trống rỗng, ngốc ngu sao!...